tuō xǐ jiāng xiàng shǒu chōng qiān ,wéi yú shān shuǐ dú bú lián 。zhěn yī bèi luò dé shèng dì , 脱屣将相守冲谦,唯于山水独不廉。枕伊背洛得胜地,
míng gāo shǎo shì lái xuān yán 。xiàng xíng miàn shì mò zhǐ huà ,yán xià biàn huà suí gù zhān 。 鸣皋少室来轩檐。相形面势默指画,言下变化随顾瞻。
qīng chí qǔ xiè rén suǒ zhì ,yě qù yōu fāng tiān yǔ tiān 。yǒu shí zhuǎn rù tán dǎo jiān , 清池曲榭人所致,野趣幽芳天与添。有时转入潭岛间,
zhēn mù rú wò téng wéi lián 。hū rán biàn yǒu jiāng hú sī ,shā lì píng qiǎn cǎo xiān xiān 。 珍木如幄藤为帘。忽然便有江湖思,沙砾平浅草纤纤。
guài shí diào chū tài hú dǐ ,zhū shù yí zì tiān tái jiān 。chóng lán yíng fēng lǜ fàn yàn , 怪石钓出太湖底,珠树移自天台尖。崇兰迎风绿泛艳,
chè lián hán lù hóng dMchān .xiū láng jià kōng yuǎn xiù rù ,ruò liǔ fù kǎn liú bō zhān 。 坼莲含露红dM襜.修廊架空远岫入,弱柳覆槛流波沾。
zhǔ pú chōu yá jiàn jǐ dòng ,àn dí bèng sǔn zhuī tóu tiǎn 。xié shāng mìng lǚ jí yǒng rì 。 渚蒲抽芽剑脊动,岸荻迸笋锥头铦。携觞命侣极永日。
cǐ huì suī shù xīn wú yàn 。rén jiē zhì zhuāng shēn bú dào ,fù guì nán yǔ xiāo yáo jiān 。 此会虽数心无厌。人皆置庄身不到,富贵难与逍遥兼。
wéi gōng chū chù dé zì zài ,jué jiù fàng kuàng cí yán yán 。zuò bīn jìn huān zì tán xuè , 唯公出处得自在,决就放旷辞炎炎。座宾尽欢恣谈谑,
kuì wǒ diào tóu hái fèn rán 。néng lìng shāng yú duō bìng kè ,yì jiào zì shì fēi chén qián 。 愧我掉头还奋髯。能令商於多病客,亦觉自适非沉潜。
刘禹锡
刘禹锡(772-842)字梦得,洛阳人,为匈奴族后裔。晚年任太子宾客,世称「刘宾客」。他和柳宗元一同参预那唐朝永贞年间短命的政治改革,结果一同贬谪远郡,顽强地生活下来,晚年回到洛阳,仍有「马思边草拳毛动」的豪气。他的诗精炼含蓄,往往能以清新的语言表达自己对人生或历史的深刻理解,因而被白居易推崇备至,誉为「诗豪」。他在远谪湖南、四川时,接触到少数民族的生活,并受到当地民歌的一些影响,创作出《竹枝》、