东都遇春

少年气真狂,有意与春竞。
行逢二三月,九州花相映。
川原晓服鲜,桃李晨妆靓。
荒乘不知疲,醉死岂辞病。
饮啖惟所便,文章倚豪横。
尔来曾几时,白发忽满镜。
旧游喜乖张,新辈足嘲评。
心肠一变化,羞见时节盛。
得闲无所作,贵欲辞视听。
深居疑避仇,默卧如当暝。
朝曦入牖来,鸟唤昏不醒。
为生鄙计算,盐米告屡罄。
坐疲都忘起,冠侧懒复正。
幸蒙东都官,获离机与阱。
乖慵遭傲僻,渐染生弊性。
既去焉能追,有来犹莫骋。
有船魏王池,往往纵孤泳。
水容与天色,此处皆绿净。
岸树共纷披,渚牙相纬经。
怀归苦不果,即事取幽迸。
贪求匪名利,所得亦已并。
悠悠度朝昏,落落捐季孟。
群公一何贤,上戴天子圣。
谋谟收禹绩,四面出雄劲。
转输非不勤,稽逋有军令。
在庭百执事,奉职各祗敬。
我独胡为哉,坐与亿兆庆。
譬如笼中鸟,仰给活性命。
为诗告友生,负愧终究竟。

东都遇春译文和注释

东都遇春赏析

东都遇春拼音版参考

(shǎo)
(nián)
()
(zhēn)
(kuáng)
(yǒu)
()
()
(chūn)
(jìng)
(háng)
(féng)
(èr)
(sān)
(yuè)
(jiǔ)
(zhōu)
(huā)
(xiàng)
(yìng)
(chuān)
(yuán)
(xiǎo)
()
(xiān)
(táo)
()
(chén)
(zhuāng)
(liàng)
(huāng)
(chéng)
()
(zhī)
()
(zuì)
()
()
()
(bìng)
(yǐn)
(dàn)
(wéi)
(suǒ)
便(biàn)
(wén)
(zhāng)
()
(háo)
(héng)
(ěr)
(lái)
(céng)
()
(shí)
(bái)
()
()
(mǎn)
(jìng)
(jiù)
(yóu)
()
(guāi)
(zhāng)
(xīn)
(bèi)
()
(cháo)
(píng)
(xīn)
(cháng)
()
(biàn)
(huà)
(xiū)
(jiàn)
(shí)
(jiē)
(shèng)
()
(xián)
()
(suǒ)
(zuò)
(guì)
()
()
(shì)
(tīng)
(shēn)
()
()
()
(chóu)
()
()
()
(dāng)
(míng)
(cháo)
()
()
(yǒu)
(lái)
(niǎo)
(huàn)
(hūn)
()
(xǐng)
(wéi)
(shēng)
()
()
(suàn)
(yán)
()
(gào)
()
(qìng)
(zuò)
()
(dōu)
(wàng)
()
(guàn)
()
(lǎn)
()
(zhèng)
(xìng)
(méng)
(dōng)
(dōu)
(guān)
(huò)
()
()
()
(jǐng)
(guāi)
(yōng)
(zāo)
(ào)
()
(jiàn)
(rǎn)
(shēng)
()
(xìng)
()
()
(yān)
(néng)
(zhuī)
(yǒu)
(lái)
(yóu)
()
(chěng)
(yǒu)
(chuán)
(wèi)
(wáng)
(chí)
(wǎng)
(wǎng)
(zòng)
()
(yǒng)
(shuǐ)
(róng)
()
(tiān)
()
()
(chù)
(jiē)
绿()
(jìng)
(àn)
(shù)
(gòng)
(fēn)
()
(zhǔ)
()
(xiàng)
(wěi)
(jīng)
怀(huái)
(guī)
()
()
(guǒ)
()
(shì)
()
(yōu)
(bèng)
(tān)
(qiú)
(fěi)
(míng)
()
(suǒ)
()
()
()
(bìng)
(yōu)
(yōu)
()
(cháo)
(hūn)
(luò)
(luò)
(juān)
()
(mèng)
(qún)
(gōng)
()
()
(xián)
(shàng)
(dài)
(tiān)
()
(shèng)
(móu)
()
(shōu)
()
()
()
(miàn)
(chū)
(xióng)
(jìn)
(zhuǎn)
(shū)
(fēi)
()
(qín)
()
()
(yǒu)
(jun1)
(lìng)
(zài)
(tíng)
(bǎi)
(zhí)
(shì)
(fèng)
(zhí)
()
(zhī)
(jìng)
()
()
()
(wéi)
(zāi)
(zuò)
()
亿()
(zhào)
(qìng)
()
()
(lóng)
(zhōng)
(niǎo)
(yǎng)
(gěi)
(huó)
(xìng)
(mìng)
(wéi)
(shī)
(gào)
(yǒu)
(shēng)
()
(kuì)
(zhōng)
(jiū)
(jìng)

东都遇春作者

韩愈韩愈 韩愈(768─824),字退之,河内河阳(今河南孟县)人。祖藉昌黎(今河北通县),每自称昌黎韩愈,所以世称韩昌黎。唐德宗贞元八年(792)进士,贞元末,任监察御史,因上书言事,得罪当权者,被贬为阳山(今广东阳山县)令。宪宗时,他随宰相裴度平定淮西之乱,升任刑部侍郎,因上疏反对迎佛骨,被贬为潮州(今广东潮州)刺史。穆宗时,官至吏部侍郎。韩愈和柳宗元同是古文运动的倡导者,其散文被列为「唐宋八大家」之首
« 上一首
下一首 »

猜你喜欢